Nguồn gốc cây thông Giáng sinh: Loài cây Chúa cho phép Adam và Eva mang xuống để nhắc nhớ về những sai lầm họ đã phạm?
Nguồn gốc cây thông Giáng sinh:
Loài cây Chúa cho phép Adam và Eva mang xuống để nhắc nhớ về những sai lầm họ đã phạm?
Nếu như ở nước ta hay một vài nước khác thuộc châu Á, người ta thường đón chào năm mới bằng các loại hoa biểu tượng cho mùa xuân như hoa đào hoặc hoa mai, cây quất… thì ở một xứ lạnh lẽo, phủ trắng bởi tuyết dày người ta lại tấp nập đi mua cây thông và trang trí cho nó đủ sắc màu rực rỡ mỗi dịp giáng sinh về.
Vì đâu có tục lệ này?
Tại sao không phải là một loại cây khác mà lại là cây thông?
Cây thông là một loài cây được Chúa cho phép mang xuống khi Adam và Eva bị đuổi khỏi vườn địa đàng
Người ta kể rằng, thuở nguyên sơ khi mà con người mới được tạo, ngày Adam và Eva là hai sinh mệnh đầu tiên được Chúa tạo thành, họ được hưởng một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn niềm vui nơi vườn địa đàng xinh đẹp.
Nhưng một ngày họ đã không nghe lời Chúa mà ăn trái táo cấm, không vượt qua được cạm bẫy dụ dỗ của quỷ Satan.
Họ đã bị đuổi khỏi khu vườn địa đàng đầy hạnh phúc.
Khi rời khỏi khu vườn, Chúa cho phép họ mang theo một loại cây nhỏ, có sức sống bền bỉ, với dụng ý nhắc nhở họ rằng, xuống thế gian này là rơi vào nơi tăm tối nhất, nơi đầy rẫy những khổ đau. Họ sẽ phải sống một cuộc sống như vậy. Sẽ phải sống trong muôn vàn khó khăn, đấu tranh với sinh tồn để có thể tồn tại. Ở nơi mà họ không còn nằm trong vòng tay chăm lo của Chúa.
Để nhắc nhở bản thân về những sai lầm của Adam và Eva, nhắc nhở con người cần phải sống theo lời Chúa dạy mà vượt qua cám dỗ ma quỷ, họ đã treo lên cây thông những quả táo đỏ như để ẩn chứa câu chuyện phía sau đó.
Để con người biết rằng, chỉ cần vẫn còn tin vào Chúa, nghe lời dạy của Ngài, thì con người vẫn sẽ có thể được Ngài che chở, và cuộc sống dẫu khó khăn khổ cực, như cây thông địa đàng kia vẫn vững vàng trước gió mưa bão tuyết…
Cây thông biểu tượng cho sức sống và niềm hi vọng mãnh liệt được quay trở về Thiên giới
Khi mùa đông về, tuyết rơi trắng trời, cái lạnh xẻ da cắt thịt.
Muôn loài thi nhau đi tìm chỗ tránh rét.
Thì có một loại cây, vẫn thẳng tắp như mũi tên xé tan màn bão tuyết, nó vẫn đứng sừng sững cho dù tuyết có lấp đầy.
Bão có vùi dập.
Vẫn giữ nguyên một màu xanh như thế, đó chính là cây thông.
Sức sống mãnh liệt của cây thông làm cho người ta cảm phục, và lấy đó làm hình ảnh để động viên con người hãy sống và vươn lên cho dù điều kiện có khắc nghiệt, gian khổ có lớn bao nhiêu.
Như cây thông vẫn mạnh mẽ mà sống cho dù xung quanh nó, mọi cây đều bị vùi dập điêu tàn bởi gió lạnh và bão tuyết.
Nó ẩn chứa một niềm hy vọng bất diệt.
Niềm hy vọng màu xanh trong bão tuyết ấy là gì?
Chính là ẩn dụ, trong bão tuyết của cuộc đời dưới trần gian, thì niềm hy vọng trở về thiên giới vẫn mãi mãi xanh tươi. Chúa cho phép đem theo niềm tin ấy xuống thế gian và niềm tin ấy vẫn mãi xanh dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, có gian khổ tới chừng nào, thì niềm hi vọng trở về ngôi nhà thực sự ấy là bất diệt.
Người ta đã cảm nhận được những điều phi thường ấy từ cây thông mà lấy nó làm cây trang trí duy nhất vào mùa Giáng sinh.
Cây thông còn ẩn chứa một câu chuyện đầy lòng nhân ái của con người, thứ tình thương thiêng liêng giúp con người luôn gần nhau hơn trong cái giá lạnh
Một câu chuyện về cây thông kỳ diệu kể rằng, có một ông lão tiều phu quanh năm sống bằng nghề đốn củi, ông rất nghèo, hằng ngày tiền ông kiếm cũng chỉ đủ cho miếng bánh ông ăn.
Vào một đêm Giáng sinh, trên đường về nhà, ông gặp một em bé bị lạc đường và lả đi vì đói rét.
Ông đã dùng hết số tiền mà mình có để mua đồ ăn cho em, đưa em bé về nhà rồi ôm lấy em, che chở và sưởi ấm em qua đêm đông giá lạnh.
Sáng hôm sau thức dậy, ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cái cây vô cùng đẹp và lộng lẫy ở ngoài cửa, lúc đó ông mới hiểu rằng, chính Chúa đã cải trang thành em bé đó, và cái cây là món quà thưởng cho lòng nhân đức mà ông có.
Cuộc sống của con người ngắn ngủi, giận mà chi cho hao mòn tuổi trẻ, oán mà chi cho thân thể mệt nhoài. Con người chỉ cần quên đi những thù hận, những oán giận. Mở lòng hơn một chút thì biết bao nhiêu mắt xích trong cuộc đời được hóa giải. Nếu yêu thương kia cứ đong đầy tất cả, thì con người sẽ gần nhau hơn.
Chúa vẫn dạy con người ta hãy vì người khác mà sống, biết nuôi dưỡng lòng nhân ái mà cho đi niềm hạnh phúc.
Hay Phật vẫn dạy con người hãy biết yêu thương và trao yêu thương để trở nên thiện lương và từ bi.
Dẫu bất kì là một vị thánh nhân hay giác giả nào, điều họ dạy con người vẫn là sống với thiện niệm, làm việc thiện lương để nuôi dưỡng, vun đắp cho tâm hồn.
Từ đó mà chẳng còn oán hận hay giận hờn.
Cây thông cũng được lựa chọn để nhắc nhớ con người về cuộc sống vĩnh hằng của Chúa Cứu Thế
Tương truyền rằng thánh Boniface trong một hôm trên đường hành hương, Ngài tình cờ bắt gặp một nhóm những kẻ ngoại đạo sùng bái đang tập trung xunh quanh một cây sồi lớn, dùng một đứa trẻ để tế thần.
Để dừng buổi tế thần và cứu đứa trẻ, thánh nhân hạ gục cây sồi chỉ bằng một quả một quả đấm!
Tại nơi đó đã mọc lên một cây thông nhỏ.
Vị thánh nói với những kẻ ngoại đạo rằng cây thông nhỏ là cây của sự sống và nó tượng trưng cho cuộc sống vĩnh hằng của Chúa Cứu Thế.
Vẫn mãi mang một màu xanh tươi tốt quanh năm như mang theo niềm hi vọng bất diệt, cây thông chính là món quà Thiên thượng dành cho loài người để thường xuyên nhắc họ đừng mãi mê lạc trầm luân ở chốn trần gian, rằng Chúa Cứu Thế sẽ không rời bỏ họ, sẽ mang họ trở về ngôi nhà thực sự.
Tịnh Tâm – Hà Phương