CA DAO CHO TÔI.
CA DAO CHO TÔI.
Khôn lanh đánh mất hồn nhiên.
Tính toan ôm lấy muộn phiền , ai hay !
Ở đời vay trả, trả vay…
Hại người, người hại thấy ngay nhãn tiền.
Muốn lòng mình khỏi uu phiền,
Vô tâm trung thực,tuỳ duyên đối đời.
Đấu tranh mưu sự khóc cười.
Trò hề nhân thế mấy đời nguôi đâu.
Bã đời danh lợi cơ cầu
Bao người mắc phải trò câu sự đời.
Khôn lanh chi lắm người ơi!
Bày trò dơ bẩn hại người thế gian
Nạn nhân, nhân nạn trà lan
Do người tạo lấy than chi đất trời…?
Tính toan với cả Phật Trời
Cuộc sống lừa lọc lòng người thành không ?
Tâm mà đầy dẫy gai chông,
Tráo trỡ dối trá đừng mong an lành.
PHI NÔNG BẤT ỔN nhân sinh.
PHI THƯƠNG BẤT HOẠT nhân tình khó khăn.
PHI TRÍ BẤT HƯNG nhân văn.
PHI CÔNG BẤT PHÚ chẳng bằng người ta…
Tầm nhìn phải thật cho xa.
Giữ vững cương kỷ mới là khéo khôn.
Đất trời sinh sát lẽ thường,
Thuận theo cơ vận tìm phương đổi đời.
Dựng xây thuận hợp lòng người.
Bước đầu có khó sau thời an vui.
Mỗi người chỉ một đời thôi.!
Nếu mà khéo sống cuộc đời an nhiên.
Tự tâm thoát khỏi ưu phiền…
Thong dong tự tại hồn nhiên tức thì.
Tự lòng chân thật rỗng rang.
Chẳng cần cầu nguyện khói nhang là gì ?
Đêm đêm duỗi cẵng ngủ khì…
Ngày ngày du hí sống thì thênh thang.
Học hỏi trí tuệ phát quang .
Làm việc chính đáng rõ ràng nuôi thân.
Mỗi ngày cuộc sống cận thân.
Trần gian lắm thú chẵng cần tìm xa.
ĐỜI TA VỐN LÀ CỦA TA.
SỐNG CHO TRỌN VẸN MỚI LÀ CHÁNH NHÂN.
Nôm na tán dóc vài vần…
CA DAO TÔI – vốn giữ phần đời tôi.
THƯỜNG HỶ LÊ NIÊN
1991