TẤT CẢ ĐỀU TRÔI QUA… Thích Tánh Tuệ
TẤT CẢ ĐỀU TRÔI QUA…
Thích Tánh Tuệ
Điều có thể thay đổi cuộc đời bạn mạnh mẽ nhất, chính là nhận ra rằng chẳng có gì là mãi mãi.
Hạnh phúc hay khổ đau, thành công hay thất bại, những mối quan hệ bạn từng trân trọng, thậm chí chính sự tồn tại của bạn – tất cả đều chỉ là tạm thời. Bạn không thể biết chắc mình còn bao nhiêu thời gian trên thế gian này, vậy thì lo lắng, dằn vặt hay tiếc nuối có nghĩa lý gì? Dù hôm nay bạn có đang đau khổ hay tổn thương vì điều gì đi chăng nữa, thì rồi một ngày, nó cũng sẽ qua.
Đời người trôi qua như một cái chớp mắt.
Vậy thì hơn thua để làm gì?
Để thỏa mãn cái tôi?
Để chạy theo những thứ vốn chẳng thuộc về mình?
Để ôm lấy oán hận, để tâm trí cứ mãi giằng co với những mối quan hệ mà trái tim bạn đã muốn buông từ lâu?
Biết rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ quay lại, có lẽ cũng đủ để bạn nhấc điện thoại lên và gọi cho ai đó mà bạn đã ngần ngại suốt bao lâu. Cũng đủ để bạn hiểu rằng, dù hiện tại có khó khăn đến mấy, nó không phải là điểm kết thúc. Bạn sẽ không mãi mắc kẹt ở đây.
Bạn không thể vui mãi, mà cũng chẳng thể buồn hoài.
Thế nên, hãy học cách trân trọng từng khoảnh khắc.
Hãy dễ dàng thứ tha, nhẹ nhàng hơn với chính mình và những người xung quanh. Hãy bỏ qua những điều nhỏ nhặt, dẹp bỏ những cảm xúc tiêu cực và đừng để thù hằn chiếm chỗ trong tim. Hãy tử tế, hãy dịu dàng. Và hãy luôn nhắc nhở bản thân rằng: Nếu hôm nay quá mệt mỏi, nếu mọi thứ chẳng như bạn kỳ vọng, thì biết đâu ngày mai sẽ khác. Ngày mai rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.
– Và ngày mai mọi sự tốt đẹp, thành công có đến bạn cũng đừng quá say sưa, ôm giữ. Vì sự ôm giữ này chính nó sẽ làm cho bạn đau khổ một lần nữa khi.. sự tốt đẹp, thành công .. trôi đi. Tất cả chúng ta đều có ”quyền sử dụng” mọi thành quả trong cuộc đời nhưng không có ”quyền sở hữu” bất cứ điều gì nơi trần thế đâu bạn ạ.
– Trăm năm sống có ích gì
Chẳng thấy bất – tử vô vi pháp hành
Một ngày quả thật trọn lành!
Sống đời chứng ngộ vô sanh Niết bàn!
(Kinh Pháp Cú thi hóa)
Tĩnh Thức
”Cái Tôi” Như Giấc Mộng Dài
Cái Tôi là cái chi chi
Mà hoài quanh quẩn chưa khi nào rời
Thuở còn bé dại nằm nôi
Đã cao giọng khóc cho… đời biết tên.
Điều gì cũng dễ lãng quên
Cái tôi – sâu đậm nhớ bền chẳng phai.
– Sớm mai đã ngắm hình hài
Thế gian kia hỏi mấy ai hơn mình.
Điểm tô, trau chuốt dáng hình
Thèm thuồng thiên hạ cái nhìn, xuýt xoa!
Cái tôi theo tháng ngày qua
Măng non thành cụm tre già dặn hơn.
Trong nhà, cuối xóm, đầu thôn
Tôi là số một, tôi ”ngon” hơn người.
Tôi khóc, không muốn ai cười
Thấy ai thành đạt tôi thời chẳng vui
Tôi nói ngược, chớ nói xuôi
Một khi tôi muốn có.. Trời mới can!
Tôi thành cái rốn không gian
Bên ngoài nảy nở, bất an trong lòng.
Truy tìm hai chữ thành công
Nên đường Danh, Lợi đèo bồng ngược xuôi.
Chiều cao một mét rưỡi thôi
Nhưng muốn đời phải ngước đôi mắt nhìn,
Muốn nhân tâm hướng về mình
Dành bao thiện cảm, tâm tình cho tôi.
Tôi đi, tôi đứng, tôi ngồi
Là trung tâm điểm cho đời ước mơ…
– Chiều nay, bỗng thật tình cờ
Vào chùa Sư cụ ngó lơ, tôi buồn!
Sư rằng: “Vạn sự vô thường,
Thân, tâm chiếc bóng trên tường, huyễn hư!
Con người khổ bởi khư khư
Ôm cái huyễn ngã, Chân như đoạn lìa.”
Ôi! Thanh âm chốn Bồ Đề
Nghe như vụn vỡ u mê nghìn đời.
– Còn “tôi”, còn nặng luân hồi
Buông tôi – nghe nhẹ đất trời thênh thang.
– Có “tôi”, trăm mối lo toan
Vắng “tôi”, đời sống bình an mọi bề.
Lời Sư, trăng rọi lối về
Xưa nay nằm mộng, chưa hề có tôi!
– Ngước hư không, bẽn lẽn cười
Thương “cái tôi” của một thời trẻ con!
Như Nhiên-Thích Tánh Tuệ