Ăn ở thiện lương, rộng đường phúc đức
Ăn ở thiện lương, rộng đường phúc đức.
Người vì thiện thì được phúc báo, người làm ác ắt gặp tai ương. Vậy nên quân tử kính trời thì biết mệnh và tu thiện tích đức, vì người khác làm việc tốt chính là tạo phúc cho chính mình. Xưa nay nhân quả báo ứng không đâu là không linh nghiệm, có chăng chỉ là chúng ta chưa thực sự chứng nghiệm mà thôi.
Dưới đây là hai điển tích vào thời Minh đã nói rõ việc nhân quả báo ứng này…
Câu chuyện thứ nhất: Cứu người gặp đói, tích phúc trường thọ
Đại Huệ, trưởng lão trụ trì tại chùa Khánh Vân trên núi Đỉnh Hồ, Quảng Đông dưỡng khí ngộ đạo, công phu khá thâm hậu, có thể biết được một số chuyện thiên cơ. Dù tuổi đã ngoài 70 nhưng trưởng lão vẫn tiên phong đạo cốt phi phàm, mặc dù tinh thông y thuật, tỏ tường thuật tướng nhưng lại chẳng mấy khi thể hiện ra ngoài. Một hôm, huyện lệnh huyện Cao Yếu đến chùa Khánh Vân du ngoạn, trong đoàn tùy tùng có một người phụ tá họ Lưu đi cùng. Họ Lưu vốn là chỗ thân thích với trưởng lão, lại biết ông tinh thông mệnh lý nên đã ‘mách nước’ với huyện lệnh nhờ trưởng lão bói mệnh.
Trưởng lão sau khi chối từ không được đành phải miễn cưỡng giúp huyện lệnh xem tướng mệnh. Trưởng lão yêu cầu huyện lệnh tĩnh tâm ngồi nghỉ, trong lòng buông xuống mọi chuyện, đừng suy nghĩ gì hết để ông dùng thần lực xem. Sau khi trưởng lão xem xong liền nói với huyện lệnh: “Sinh linh trong tay, tích đức có thể trường thọ”. Huyện lệnh nghe xong lại hỏi: “Tiền đồ của hạ quan thế nào?”.
Trưởng lão đáp: “Thứ tội cho lão lạp ngu muội, không dám dự ngôn tiền đồ của đại nhân. Người đại đức ắt có đại phúc, chỉ cần đại nhân có thể bảo trì một tâm nhân hậu thương dân, đó chính là phúc của trăm dân muôn họ”. Nghe đến đây, huyện lệnh biết trưởng lão là người kiệm lời không muốn tiết lộ quá nhiều thiên cơ nhưng trong lời nói lại có nhiều hàm ý. Sau khi thưởng trà xong, huyện lệnh liền nhờ người phụ tá họ Lưu đi thăm dò thêm.
Người phụ tá đến gặp trưởng lão thì được trưởng lão thẳng thắn nói: “Lão lạp quan sát tướng mệnh của huyện lệnh phát hiện vận khí đã tận, giờ chỉ còn khí sắc tối xám, e rằng thọ mệnh của ông ấy không quá một năm sẽ hết. Tuy nhiên may mắn là khí tốt chưa tận, có thể thấy rằng trong nguy hiểm có thể được cứu, nên thọ mệnh có lẽ vẫn chưa hết. Huyện lệnh thân là quan phụ mẫu của bách họ trăm dân, hắt hơi sổ mũi, nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng tới an nguy của dân chúng, nếu như ông ấy có thiện niệm, cứu tế giúp người, tạo phúc cho dân thì phúc vẫn còn. Cho nên lão lạp mới nói “Tích đức có thể trường thọ”, không phải là không có căn cứ”.
Sau khi minh bạch được ý tứ của trưởng lão, người phụ tá không dám nói thẳng với huyện lệnh mà chỉ nói rằng trong vòng mấy tháng tới huyện lệnh phải làm một việc nhân đức cực lớn, như vậy mới có thể kéo dài được thọ mệnh.
Không lâu sau, huyện Cao Yếu xảy ra một trận mưa to gió lớn dẫn đến một trận hồng thủy, chỉ trong một đêm nước lớn dâng cao nhấn chìm hết ruộng đồng và nhà cửa của dân chúng. Huyện lệnh đứng từ nơi cao quan sát thấy nhiều người lớn và thanh niên trai tráng khỏe mạnh đang dùng thuyền nhỏ mà chạy thoát thân, còn trẻ em yếu đuối bị trôi nổi theo dòng nước không có cách nào tự cứu lấy thân mình. Ông bèn ra lệnh: “Ai mà cứu được trẻ em, cứu được một người thưởng hai lượng bạc, cứu càng nhiều thưởng càng nhiều”. Vậy là mọi người đua nhau đi cứu người, cuối cùng cứu được hơn 400 trẻ.
Sau khi hồng thủy qua đi, huyện lệnh lại tiếp tục mở kho cứu người, giúp dân chúng vượt qua cơn hoạn nạn, ổn định cuộc sống. Khi dân chúng ổn định cuộc sống cũng là lúc huyện lệnh được thăng chức làm tri phủ đại nhân tại Huệ Châu. Trên đường đi nhậm chức đến núi La Phù thì tình cờ gặp được trưởng lão chùa Khánh Vân lúc trước. Trưởng lão trông sắc mặt huyện lệnh liền nói: “Người thiện tâm ắt được phúc báo, tiền đồ phúc phận của đại nhân sau này sẽ bền lâu”.
Con người ta sống ở trên đời, phúc phận và thọ mệnh ngắn dài vốn đều đã có định số khi sinh ra. Tuy nhiên cổ ngữ lại có câu “Đức năng thắng số”, nếu con người có thể sống có nhân tâm, ăn ở lương thiện thì đều có thể cải biến được vận mệnh của mình, chuyển hung hóa cát. Vậy nên có thể nói, tâm chính là chủ của thân thể, tâm thiện mệnh tức thiện, tâm ác mệnh tức hung. Muốn biết mệnh hung hay cát hãy hỏi chính tâm của mình sẽ rõ, nhân nào thì quả đó xưa nay không hề sai lệch.
Câu chuyện thứ 2: Hại người mạng vong, tự thân đoản mệnh
Có một vị thái phủ trước vốn là bộ lang, tính tình ngang ngược, tham lam hung ác, mỗi lần cưỡi ngựa ra ngoài luôn có thị vệ đi dẹp đường, ai mà tránh không kịp đều bị ăn roi quất.
Có một hôm ông từ thành Tây về phủ, đi ngang qua một cửa hàng giấy, lúc đó có một người đang đứng ở bên trái đường gánh đôi thúng. Ông ta thấy người này đứng đó gánh thúng mà không bỏ xuống nên tức giận, cho thuộc hạ kéo đến hách dịch quát người này. Người gánh thúng kia thẳng thắn đáp: “Tôi không có cản đường, tôi không bỏ quang gánh xuống thì không biết là đã phạm tội gì?”. Bị hỏi ngược lại, vị thái phủ liền phẫn nộ gọi thuộc hạ kéo người này ra đánh một trận, đánh xong lại đưa về trước mặt hỏi: “Ngươi đã biết tội chưa?”. Người này đáp: “Tiểu dân có tội gì mà bị đánh, thật tình không biết”.
Ông ta vốn dĩ kiêu ngạo, nay lại bị một thường dân chất vấn giữa đường khiến cho cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, bèn lệnh cho thuộc hạ đánh người này liên tiếp mấy trăm gậy, đánh đến độ bầm dập hết cả người, sau đó kéo đến trước nha phủ xử tội cản đường. Quan huyện thấy người bị đánh thương tật đầy mình nên cho nhốt vào ngục mấy ngày rồi thả. Sau khi được thả, người này quá uất ức, hai ngày sau thì chết.
Sau khi người này chết được 10 ngày thì vị thái phủ kia bị mọc 5 cái mụn bọc trên lưng, đau đớn cực độ. Đại phu kiểm tra nói loại mụn này gọi là Bách Điểu Triều Phong, may mà mụn nó không bị vỡ ra nên còn có cơ hội cứu chữa.
Bệnh chưa khỏi, người còn đau thì một hôm đang ngủ ông ta nằm mộng gặp người cửa hàng giấy hôm trước bị mình đánh. Người này lấy tay bóp mạnh vào chỗ mụn trên lưng khiến ông ta đau quá mà giật mình hét lên tỉnh dậy. Ông ta gọi thị nữ châm đèn kiểm tra chỗ mụn trên lưng thì phát hiện toàn bộ đã bị vỡ ra hết, thấm ướt hết cả lưng áo, đến lúc đại phu đến kiểm tra thì đã vô phương cứu chữa. Ông ta bắt đầu quay sang cầu nguyện nhưng cũng chẳng ích gì, đã vậy toàn thân đau đớn, nằm cũng chẳng nằm được yên, chỉ khẽ nhúc nhích là đau đớn vô cùng. Ông ta cứ chịu cơn đau kéo dài như vậy mấy chục ngày, đến khi bệnh tình thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi qua đời trong đau đớn.
Uông Đạo Đỉnh thời Minh đối với việc này đã có đôi lời bình như sau: “Thân làm sĩ đại phu có quyền chức trong tay, lúc có uy nghiêm quyền thế tùy ý hành xử lại không có biết suy nghĩ chỗ khó khăn cho người khác, thật đáng thương. Mọi người đều là người, lẽ nào chỉ vì thỏa niềm vui cho mình lại có thể tùy tiện mà hành ác với người khác sao? Khi ông đánh người ta toàn thân bầm dập, máu me be bét nhưng người ta chẳng thể làm gì được ông ngoài sự vô vọng. Khi ông bị bệnh vô phương cứu chữa thì cũng giống như người ta bị ông đánh khi xưa, vô vọng chẳng thể làm gì. Tôi mong rằng những vị sĩ đại phu có chức có quyền làm gì cũng cần cẩn trọng suy nghĩ, đừng để đến bước cuối cùng vô vọng rồi có ân hận cũng chẳng ích gì”.
Con người hướng thiện, tuân theo thiên lý, giúp người lợi mình, có như vậy mới có được một cuộc đời tốt đẹp. Nhân sinh tại thế, vạn sự trên đời đều tùy tâm mà sinh tùy tâm mà diệt, họa phúc một đời, tất cả đều dựa vào chính mình lựa chọn.
Theo mhradio.org
Minh Vũ biên dịch